Ở đời nào ai biết ? Biết mai sau có ai mà giàu ba họ ?
Còn ai khó ba đời xin đừng cười chi tội người ơi !
Ngày nào mình sánh bước bên nhau nước sông dâng tràn nỗi lòng.
Tình em vẫn như mơ để bây giờ tình đắng ai ngờ ?
Mới ngày nào đây người cùng tôi ước hẹn non thề lòng tôi mừng vui bên người ta quên cả đường về.
Đêm xuống miềm quê đêm dài theo ánh trăng thề, trăng về xa xôi, trăng buồn có hiểu lòng tôi.
Để rồi ngày kia mùa sầu đông héo rụng tơi bời, người đành lòng sao quên tình tôi cũng bỡi cơ hàn.
Thôi trách gì đâu khi người qua chốn sang giàu, bỏ lại mình anh chơi vơi giữa dòng đời trôi.
Ai thắp sáng phù khó ? Ai không khó ba đời ?
Hỏi rằng người yêu sao rẽ bước sang ngang ?
Ai di qua đường cũ ? Ai đứng lặng bờ đê ?
Chưa vơi câu thề nên thẩn thờ bờ đê, chưa quên ân tình còn ngơ ngát một mình.
Em ơi ! Tôi nghèo lắm không áo gấm cho người.
Để nụ cười em mãi thắm trên môi.
Em ơi ! Xin đừng trách tan nát cả lòng nhau.
Không ai thương mình như mối tình nghèo đâu, không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời...