Giật mình trong đêm khuya, giữa giấc mơ êm đềm,
Lại đang thấy dáng Em, đi cùng Anh như lúc xưa.
Giật mình trong đêm khuya, khi ánh trăng chưa tàn,
Chợt nhận ra mình đã xa lâu rồi.
Chỉ là cơn mơ thôi, không có Em bên cạnh,
Mà vì sao trái tim chưa thể quên, chưa muốn tin.
Giật mình trong đêm khuya, không thể tiếp giấc mộng,
Vì xót xa, vì nhớ Em vô cùng.
Và Anh nhớ những niềm vui, của phút giây ta còn đôi,
Nụ cười Em, trên bờ môi làm Anh thấy chẳng đơn côi.
Vậy mà sao chưa được lâu, lại đổi thay mất rồi,
Hạnh phúc kia, nay chỉ còn là kỷ niệm thôi.
Rồi Anh ước giá như mãi, được sống trong giấc mơ đẹp tươi,
Gần bên Em, không buồn lo, không sợ ta sẽ cách xa nhau.
Và Anh biết đó là những, điều mơ ước hoang đường,
Và mỗi đêm Anh cứ ngồi thao thức vì Em.