Em đi trên cỏ non mọc êm đôi bờ đường đê,
Em che nghiêng nón lá chân rụt rè qua nhịp cầu tre.
Quê hương Em ở ngoại thành xóm nhà tranh,
Em đi qua mấy sông vượt mấy đèo,
Dẩu trèo lên đỉnh cao mấy núi cũng lặn lội về thăm.
Em quên tên luống rau càng cua mọc bờ thềm xưa,
Nhưng Em không thể quên cây cầu dừa mưa rụng giọt mưa.
Cha đưa Em đi học ngôi trường xa,
Đôi chân Em bé nhỏ sợ lấm bùn,
Cha ngồi xuống cõng Em cha nói cỡi ngựa ngựa phi.
Xám khói xám chân mây hỏi rằng có phải sương bay,
Trắng áo trắng ai đi vội vàng bóng dáng thơ ngây.
Tia nắng nhuộm vàng thôn xóm,
Cơn gió rụng bông bưởi trắng.
Nghe có gì như tha thướt,
Qua lối mòn chưa quen biết.
Em chưa đi trên cỏ non chưa từng nghe mát rượi bàn chân,
Em chưa qua mấy khúc sông chưa được nhìn đôi vịnh chiều hôm.
Em chưa yêu ngoại thành,
Khi mà Em chưa nghe trái tim mình rung động.
Thuở mẹ đợi cha thương lắm như ruộng đợi phù sa.