Em đến thăm tôi, dù không đón mời,
Vì tôi quá nghèo đâu dám hở môi.
Căn gác không tên nằm trong phố nhỏ,
Gập ghềnh qua lối quanh co, vào đây kiếp sống đơn sơ.
Khi đã yêu nhau nào mơ ước nhiều,
Dù Anh có nghèo yêu vẫn còn yêu.
Lưu luyến bên nhau đẹp thay buổi đầu,
Dù ngày mai có ra sao, miễn mình mãi được gần nhau.
Em hỡi ! Em ơi ! Tiền đâu đám cưới bây giờ ?
Mà Em nhắc đến thêm buồn.
Thôi nhé đi Anh Cha Mẹ Em nào khó,
Chỉ cần anh đến mà thưa.
Hai đứa yêu nhau chụm hai mái đầu,
Lòng như bảo lòng không muốn rời nhau.
Câu ái ân xin ngợi ca suốt đời...
Giàu nghèo ta vẫn chung đôi... Miễn đừng có phụ lòng nhau...